TT Thích Viên Định, Phó Viện trưởng kiêm Tổng thư kư Viện Hóa Đạo, gửi đến Pḥng Thông tin PG QT bài cảm nghĩ nhân Mùa Báo Hiếu Vu Lan so chiếu với thực trạng đất nước năm nay như một Địa ngục Treo ngược.
Đă hơn 30 năm hoà b́nh, nhưng Việt nam vẫn c̣n trong t́nh trạng nghèo nàn, lạc hậu, dân chúng phải đi làm thuê làm mướn khắp nơi. Trong nước th́ hối lộ, tham nhũng, x́ ke, ma tuư,… đạo đức suy đồi, xă hội băng hoại. Nhân dân không ngừng tranh đấu nhưng Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền vẫn chỉ là mơ ước mà thôi.
Tại sao như vậy ?
Sau Đệ nhị thế chiến, trong khi các nước thuộc địa khác được trao trả độc lập, th́ Việt nam, Triều tiên và Đức quốc bị chia hai v́ dính vào chủ thuyết vô thần quái ác Marx-Lenin. Riêng ở Việt nam, Cộng sản Bắc Việt dùng vũ lực cưỡng chiếm Miền Nam tạo ra cảnh huynh đệ tương tàn nồi da xáo thịt, để gồm thâu về một mối. Đức quốc văn minh hơn, hai miền Đông Tây đă bắt tay thống nhất, tránh được cảnh chiến tranh chết chóc như Việt nam, nhưng nền kinh tế bị xuống thấp v́ phải chia cho Đông Đức Cộng sản nghèo nàn. Chỉ c̣n Triều tiên chưa biết thống nhất cách nào để tránh cảnh tương tàn tương sát như Việt nam, và nền kinh tế không bị kéo xuống như Đức quốc.
Sau khi thâu tóm miền Nam, Cộng sản dọn đường cho việc tạo dựng một thể chế Độc tài Độc đảng vững chắc bằng cách tuyên truyền, khủng bố nhằm thực hiện chính sách “Vô sản hoá”, tóm thâu toàn bộ tài sản của nhân dân vào tay Nhà nước, gọi là xoá bỏ giàu nghèo để tiến lên Xă hội Chủ nghĩa, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu. Mất hết ruộng đất, của cải, tiền bạc, toàn dân trở thành vô sản, hằng ngày phải đi làm công cho Nhà nước để kiếm sống, không c̣n tâm trí, điều kiện đâu mà suy nghĩ hay tính toán ǵ khác. Chỉ có một Ông Chủ là Nhà nước Cộng sản, nên dân không c̣n sự chọn lựa nào. Không dân quyền, không độc lập, không tự do. Cái xă hội b́nh đẳng trong… nhà tù, đó là “Thiên đường Xă hội chủ nghĩa”. Một nền kinh tế không có cạnh tranh, không có động lực phát triển nên ngày càng kiệt quệ, dân chúng mỗi ngày mỗi đói rách, cơ cực. Cứ như vậy kéo dài trong 10 năm. Cuộc sống người chẳng ra người, lúc nào cũng hồi hộp, lo âu, ngoài việc kiếm ăn, không c̣n ai dám làm, dám nói, dám suy nghĩ điều ǵ khác. Có mắt như mù, có tai như điếc, có miệng như câm. Chính quyền cứ như vậy mà tại vị. V́ Đảng được gọi là “Trí tuệ của loài người, trái tim của nhân loại”, nếu ai thắc mắc, có ư kiến ǵ khác lạ, liền bị gán cho là c̣n tư tưởng tư sản, phản động, liền bị bỏ đói, bỏ tù ngay. Nhà nước Cộng sản đă thành công bước đầu vững chắc : “Vô sản hoá”, để bần cùng hoá nhân dân, đó vừa là lư tưởng của Xă hội chủ nghĩa, vừa là phương tiện rất tốt để áp đặt, duy tŕ chế độ Độc tài Độc đảng lâu dài sau này. Bỏ đói là cái cách Cộng sản đă dùng để cải tạo, huấn luyện người dân phải răm rắp nghe theo. Nước Việt Nam trở thành một Nông trại khổng lồ (hay đúng hơn là một Trại tế bần) của một ông chủ là Đảng Cộng sản Việt nam. Mọi quyền sanh sát đều nằm trong tay Đảng và bọn tay chân, bưng bợ.
Nếu cứ giữ t́nh trạng như vậy, th́ Việt Nam sẽ giống chế độ Cộng sản Bắc Hàn hiện nay. Nhưng hoàn cảnh Việt Nam không thể giữ như vậy được. V́ Việt Nam c̣n có 3 triệu đồng bào ở Hải ngoại thường gửi tiền, quà về cho người thân, nên người dân trong nước có sự so sánh giàu nghèo. Lại nữa, dân Miền Nam đă sống qua chế độ tư bản, tự do, nên Cộng sản không thể tuyên truyền, lừa dối măi được. Nhất là sự biến động, thay đổi và sụp đổ của các chế độ Cộng sản Liên xô và Đông Âu.
V́ vậy, năm 1986, để duy tŕ chế độ trong hoàn cảnh mới, Cộng sản phải có sự thay đổi theo bước thứ hai là “Đổi mới kinh tế”.
Với chiêu bài “đổi mới”, Cộng sản lấy quyền lợi làm miếng mồi để chiêu dụ bằng cách ban ân huệ, khen thưởng cho bè đảng, tay chân hưởng những đặc quyền đặc lợi to lớn để thắt chặt vây cánh tạo thành một mạng lưới cầm quyền độc tài, độc đảng. Chỉ những người trong phe phái, những kẻ qú gối, cong lưng bưng bợ mới được tự do buôn bán làm ăn. Những người có tinh thần dân tộc, độc lập, tự quyết, những nhà tôn giáo thuần tuư, những nhà dân chủ khác chính kiến th́ vẫn tiếp tục bị ngăn chặn, cô lập, bao vây kinh tế. Năm 2006, đảng Cộng sản công khai cho đảng viên kinh doanh làm giàu theo thị trường tự do kiểu tư bản nhưng vẫn “kiên định theo chủ thuyết Marx-Lenin”, chỉ là để có lư do ôm giữ cái chế độ độc tài, độc đảng, v́ quyền lợi phe nhóm riêng tư mà thôi chứ thật sự không c̣n lư tưởng ǵ nữa. Các quan chức chính quyền vừa lănh đạo, vừa làm kinh tế, vừa giám sát, vừa kiểm tra, hành pháp, tư pháp đều nắm trong tay, không có sự phân biệt rơ ràng. Dẫn đến kết quả cho những người Cộng sản, chỉ trong một thời gian ngắn đă trở thành những nhà “tư bản đỏ”. Ngược lại, toàn dân nghiễm nhiên trở thành những người “vô sản” và, như đă nói ở trên, phải đi làm thuê, làm mướn, thậm chí phải bán ḿnh làm vợ, làm đầy tớ, làm nô lệ t́nh dục tại các nước ngoài ! !.
Với chính sách “tự do kinh tế, siết chặt chính trị”, một cách khập khiễng, không rơ ràng, nên từ những người lănh đạo đến các đảng viên, đều không biết hướng nào mà đi. Một đảng cầm quyền mà có tư tưởng mù mờ, què quặt, làm sao lănh đạo đất nước, phục vụ dân tộc được ? Trong xă hội, đă xuất hiện sự phân cực giàu nghèo, tệ quan liêu tham nhũng…và rất nhiều vấn nạn. Chế độ Độc đảng không c̣n kiểm soát được những vấn đề phát sinh của xă hội. Nhưng buồn thay, dân chúng không có các tổ chức dân sự phi chính phủ để giải quyết những vấn nạn này.
Một xă hội Đa cực, cần phải có một thể chế Đa nguyên mới đáp ứng được. Làm kinh tế theo thị trường tự do và tư bản mà không có Tự do thông tin, Tự do báo chí, Tự do lập hội…nên chế độ Độc tài, Độc đảng là vùng đất, là môi trường màu mỡ cho tham nhũng, hối lộ, cắt xén, ăn chặn… từ đó sinh ra đủ các tệ nạn, làm cho dân tộc nghèo đói, đạo đức suy đồi, xă hội xuống cấp.
Như vậy, với lập trường kiên định theo chủ thuyết Vô sản của Marx-Lenin, đảng Cộng sản lại cho đảng viên kinh doanh, buôn bán làm giàu theo thị trường tự do kiểu tư bản, đi ngược lại với chủ thuyết ḿnh đang theo đuổi, th́ đảng Cộng sản đă tự mâu thuẫn với chính ḿnh. Mặt khác, nếu đảng Cộng sản đă thấy chủ thuyết vô sản Marx-Lenin là sai lầm, phải quay lại làm ăn theo kinh tế thị trường tư bản, nhưng không chịu từ bỏ cái chủ thuyết vô sản sai lầm kia, như các đảng Cộng sản Liên xô cũ và các nước Đông Âu đă làm, mà vẫn cứ độc tài, “kiên định”, cố t́nh phủ lên đầu lên cổ nhân dân Việt nam, làm cho đất nước tụt hậu, nghèo nàn, th́ đảng Cộng sản có c̣n xứng đáng lănh đạo đất nước không ?.
Trong thời đại văn minh, mỗi chính đảng phải có đường hướng rơ ràng để nhân dân chọn lựa, bầu lên nắm chính quyền. Đảng Cộng sản th́ không phải như vậy. Năm 1975, đảng Cộng sản đă cưỡng chiếm miền Nam bằng bạo lực và từ đó độc tài độc trị cho đến nay, không qua một cuộc bầu cử tự do nào cả. Nhân dân Việt nam chưa bao giờ bỏ phiếu cho đảng Cộng sản cả. Như năm 2006 vừa qua, là năm bầu lại những người mới lên nắm giữ các chức vụ quan trọng trong chính phủ như Chủ tịch nước, Thủ tướng, v.v… vậy mà người dân Việt nam cũng chỉ đứng nh́n, giống như người ngoại quốc, xa lạ, hững hờ, chờ xem kết quả, chứ không có ư kiến hay can thiệp ǵ được. Bầu cử người lănh đạo đất nước, nắm vận mệnh của cả quốc gia, dân tộc ḿnh, mà giống như chuyện của nước khác vậy. Người dân Việt nam không có quyền ǵ cả. Dân Chủ, Nhân quyền,Tự do thông tin, Tự do Tôn giáo… đều bị tước đoạt. Đặc biệt, đàn áp Tôn giáo là bản chất của chủ thuyết Cộng sản Vô thần. Cố Hoà Thượng Thích Thiện Minh bị tra tấn đến chết trong tù năm 1978. Mới đây, hồi cuối tháng 6 năm nay, 2006, vụ xử chuyện đánh cắp cổ vật ở Bắc giang cho thấy, một trong các vị sư bị oan khuất, sư cụ Thích Đức Chính cũng bị tra tấn, chết trong tù, các vị khác, bị tra tấn, chết đi sống lại, nỗi oan khuất thấu trời, tiếng khóc than dậy đất. Hăy nghe các nhân chứng tả oán :
“…Tôi thảng thốt kêu : "Ôi máu, máu, ḱa ông Túc, máu, cứu tôi với đừng đánh nữa, (nghe kêu ) chúng c̣n đồng thanh bảo : - Đánh cho mày chết luôn, đánh người là nhiệm vụ của chúng tao. Mày chết đă có bệnh viện chôn. Pháp luật đứng về phía chúng tao. Mày biết chứ ?".
“Tôi bị chúng lột trần truồng, trong khi hai tay bị trói cánh khuỷu, treo lơ lửng trên trần nhà, tên Túc cầm điếu thuốc lá đang cháy liên tục gí vào hai bên mông của tôi, mặc tôi oằn người né tránh, cho đến lúc ngất đi v́ đau đớn, gào thét. Tỉnh dậy, chúng lại tiếp tục dùng nhục h́nh từ thời Trung cổ, buộc sợi dây vải vào phần b́u của tôi, chỗ sát hai "ḥn cà" để giật mạnh, khiến dương vật tôi đau điếng. Nỗi đau không chỉ ngấm vào da thịt mà xoáy vào con tim khối óc khi biết ḿnh bị chúng coi như một con thú, đem ra làm tṛ tiêu khiển với nhau. Trong lúc tôi đau đớn chết lặng, tưởng cả bộ phận sinh dục bị đứt rời khỏi cơ thể th́ chúng cười hềnh hệch bảo nhau : "Đă là sư th́ cần đếch ǵ cái ấy, vứt mẹ nó đi. Nào, để chúng tao giúp". (Thích Tâm Thương, thế danh Lê văn Thương, Đơn tố cáo "Địa ngục Xă hội Chủ nghĩa Việt nam, đập dập Tim Gan - Lá Lách)
“…Họ để cho đói cho khát, rồi treo ngược treo xuôi, rồi đằng ra đánh vào bụng chúng tôi. Ngay cả tôi 6 tháng (trong t́nh trạng) gần như bị tâm thần, oản mạng v́ đ̣n roi, phân ở đít nhày nhụa, mồm máu me loe loét, nói chung là như thời Trung Cổ. (…) Những người có trách nhiệm bảo vệ can phạm lại hành sử như những kẻ lưu manh, mất hết tính người. (Người oan khuất Dương Phúc Thiện)
"...Người bị dẫm đạp đến mức ói mửa vẫn phải ăn lại những thứ ḿnh vừa nôn ra, nếu không sẽ bị đánh đến chết (lời chú tiểu Thích Đạo Sơn tức Nguyễn Quư Đoan). Người phải ăn chuột chết, gián chết, v́ không thể ăn được mà bị tra tấn, rút lưỡi đến mức lưỡi thè ra ngoài ṿm họng cả gang tay (lời Cư sĩ Dương Phúc Thịnh).
“…Chỉ riêng với vụ xử vụ trộm cổ vật này (không hề có tang chứng, vật chứng), cách hành xử của các cán bộ điều tra đối với các bị cáo (không có tội cũng phải đánh thành có tội, c̣n chưa nhận tội, c̣n đánh) cùng cách luận tội trong các văn bản cáo trạng của viện kiểm soát, (tù mù, quanh co, phi lư) cách lập nhân chứng giả (mua 500.000 ĐVN 1 người), cách điều khiển phiên toà (Dày đặc công an và chó bec giê) v.v... đủ chứng tỏ ngành luật pháp của tỉnh Bắc Giang đă ra mặt chống đối lại người dân, đi ngược lại ḷng dân. (Xét xử Vụ trộm Cổ vật Bắc Giang, Một vụ án điển h́nh).
Như vậy, từ năm 1975 đến nay, người dân Việt nam không có công lư, luật pháp bảo vệ, giống như dân bị mất nước. Đất nước này nhân dân Việt nam có c̣n hiện hữu hay không ?. Hay tất cả đă biến thành tư sản và nô bộc của Đảng Cộng sản Marx-Lenin ?.
Thương thay cho dân tộc Việt nam, hết chiến tranh tang tóc, lại phải sống trong cảnh đói nghèo, khủng bố, tù tội, đoạ đày. Người dân luôn hồi hộp, lo sợ, bất an, nên mất sức đề kháng, không dám phân biệt chánh tà, ngày ngày chỉ lo kiếm sống cho bản thân, cho gia đ́nh, cho vợ, cho con, không c̣n nghĩ đến điều ǵ khác. Cộng sản lại dùng cái đ̣n vừa đánh vừa xoa, kèm theo tuyên truyền, ban ơn, khen thưởng để chiêu dụ, níu kéo những người nhẹ dạ, nông nỗi, thiếu hiểu biết, thiếu can đảm tham gia, cộng tác. Cái tḥng lọng siết cổ quá chặt, rất khó thở, khi được nới lỏng, dễ thở hơn một chút, đă vội vui mừng, cám ơn rối rít. Đâu có biết, dây tḥng lọng vẫn dính trên cổ, có muốn đi đâu xa cũng không được. Điều mơ ước Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền của dân tộc Việt nam sao mà khó quá. Tuy nhiên, sau cơn mưa, trời lại sáng.
Muốn xoá bỏ cái Địa ngục treo ngược, muốn cứu dân tộc ra khỏi ách thống trị của độc tài Cộng sản, muốn đất nước được thịnh trị, phú cường, trước nhất phải đ̣i hỏi cho được quyền Tự do Thông tin. Khi tin tức đă được lưu thông th́ người dân sẽ phân biệt thật giả, hiểu rơ chánh tà, không c̣n bị tuyên truyền dối gạt được nữa. Tự Do Thông tin như ngọn đèn sáng, làm tan biến bóng tối do bưng bít, lừa gạt. Nhân dân sẽ hết sợ, sẽ lấy lại can đảm, nhất là giới thanh niên, trí thức, sỹ phu, như lời kêu gọi của Hoà Thượng Thích Quảng Độ, Viện Trưởng Viện Hoá Đạo GHPGVNTN, viết trong thư Chúc Xuân năm Ất Dậu, 2005 :
“Hạnh phúc có thể tái tạo, tự do có thể thiết lập, nô lệ có thể chấm dứt. Xin quí vị hăy ra tay chặn ngăn các nẻo dữ, dóng lên tiếng chuông cảnh tỉnh, đánh lên hồi trống đại hùng khai mở Đường Lành trong năm Ất Dậu 2005, đó là con đường Dân chủ đa nguyên đưa tới sự ổn định, phát triển và an lạc cho đất nước. Chẳng nên nghĩ rằng hễ có công an cho đông, nhà tù cho nhiều, và quân đội hùng mạnh là sẽ giữ được quyền bính măi măi. Chỗ dựa vững chắc nhất của một chế độ chính trị là ḷng dân”.
Phải chăng v́ vậy mà gần đây đă có dấu hiệu tích cực thông qua tiếng nói đ̣i hỏi dân chủ khắp nơi, như một ngọn cờ đầu đă phất. Tiếp đến là công nhân, nông dân và cuối cùng chắc chắn sẽ là 83 triệu người dân Việt nam cùng đứng lên, nói chung một tiếng nói, dẹp bỏ chế độ Độc tài, Độc đảng, tạo dựng thể chế Đa nguyên, Đa đảng, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, để cái mà toàn dân đương nhiên phải có quyền được hưởng trong thời đại văn minh, tiến bộ của nhân loại.
Thích Viên Định
> En français
|